Đà lạt năm xưa

Những bức ảnh đen trắng đầy hoài niệm vẽ nên một Đà Lạt xưa thanh bình và đậm chất thơ…
Những bức ảnh đen trắng đầy hoài niệm vẽ nên một Đà Lạt xưa. Nhịp sống thật bình yên, trong trẻo và thong dong. Hồ Xuân Hương tĩnh lặng, soi bóng dáng xe ngựa và tà áo dài thướt tha. Mỗi hình ảnh là một mảnh ghép thời gian, đưa chúng ta về với một Đà Lạt cổ kính, thanh bình và đậm chất thơ…

Hồ Xuân Hương - một thoáng lãng đãng yên bình mùa xuân, hoa đào khoe sắc

Hồ Xuân Hương - góc nhìn từ Đồi Cù


bức ảnh Đà lạt trên bưu thiếp mang tên Một chiều mơ

Chợ Đà lạt mùa hoa anh đào

Chợ Đà lạt - bậc thang ngày cũ, nón lá nghiêng che lấy một đời buôn bán.

Chợ Đà lạt một góc trên cao - xa xa là hàng thông reo, theo năm tháng giờ đã không còn.

thời gian năm ấy lặng im tờ, Hòa Bình đứng đó, đợi chờ tháng năm.

Ảnh chụp tòa nhà Hội trường Hòa Bình nhìn từ đường Duy Tân, Đà Lạt vào năm 1968. Một góc phố với những căn nhà tầng san sát có ban công và biển hiệu. Cuối con đường, có thể nhìn thấy tòa nhà Hội trường Hòa Bình với phần tháp cao đặc trưng. Khung cảnh tái hiện một góc phố Đà Lạt xưa với nhịp sống đời thường.



Thác Cam Ly - trong đồ án quy hoạch Đà Lạt của kiến trúc sư Ernest Hébrard năm 1923, dòng suối Cam Ly và thác Cam Ly được xem như một trục cảnh quan tự nhiên quan trọng, một “huyết mạch” xanh xuyên qua thành phố. Quy hoạch tôn trọng và dựa vào dòng suối này để bố trí các công trình, công viên và không gian công cộng, tạo nên nét đặc trưng cho kiến trúc đô thị Đà Lạt thời kỳ đầu, gắn kết hài hòa giữa công trình xây dựng và thiên nhiên.

Khu vực vòng xoay gần cầu Ông Đạo, nhìn ra hồ Xuân Hương. Ảnh chụp từ trên cao, cho thấy một nút giao thông rộng lớn với vòng xoay trung tâm có cây cối. Nhiều loại xe cộ đặc trưng của thập niên 60 (ô tô, xe jeep, xe máy) và người đi bộ đang di chuyển qua khu vực này. Phía xa và bao quanh là những đồi thông xanh mướt và một vài mái nhà ẩn hiện, tạo nên khung cảnh đặc trưng của Đà Lạt xưa.

Ga Đà Lạt, được khởi công xây dựng vào năm 1932 và hoàn thành năm 1938, là một công trình kiến trúc độc đáo và là nhà ga xe lửa chính của thành phố Đà Lạt thời bấy giờ. Do các kiến trúc sư người Pháp thiết kế, nhà ga nổi bật với phong cách kiến trúc Art Deco kết hợp hài hòa với hình ảnh nhà rông Tây Nguyên qua ba mái chóp cao tượng trưng cho đỉnh Langbiang hùng vĩ.
Đây là điểm cuối của tuyến đường sắt răng cưa Phan Rang - Đà Lạt, một tuyến đường sắt độc đáo và là một kỳ công kỹ thuật. Sự ra đời của nhà ga và tuyến đường sắt này là một biểu tượng quan trọng, một minh chứng sống động cho sự phát triển mạnh mẽ của Đà Lạt thời đó.

Nhà thờ Mai Anh


Trường Yersin, nay là Trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt.

Nhà thờ Chính tòa Thánh Nicôla Bari (St. Nicholas Cathedral), hay còn gọi Nhà thờ Con Gà, khởi công vào năm 1931 và hoàn thành cơ bản vào năm 1942. Nhà thờ được thiết kế theo lối kiến trúc Romanesque Revival (Tân Roman), một phong cách kiến trúc phổ biến ở châu Âu vào cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, mô phỏng lại các nhà thờ Roman thời Trung Cổ ở châu Âu.

Phố trong sương sớm ban mai, giăng giăng một màn sương khói hư ảo. Tĩnh lặng. Hàng cây khẳng khiu vươn cành như nét vẽ thủy mặc giữa nền trời trắng bạc. Sương ôm lấy vật, xóa nhòa đường nét, chỉ còn lại không gian bảng lảng, mơ màng, khiến bước chân người qua cũng ngỡ như lạc vào cõi mộng. Đà Lạt xưa đó, mỗi sớm mai sương giăng, lại hóa thành nàng thơ trầm mặc, dịu dàng…